Đỗ Hồng

Giai Nhân và Men Rượu


Nếu em hỏi: “giữa em và men rượu
Chọn bên nào cho trọn nghĩa hở anh?”

Thì em ơi, anh biết nói sao đành
Câu chọn lựa ngàn năm còn chưa đủ


Em là nắng hanh, rượu là mưa lũ
Không nắng mưa về, vũ trụ buồn tênh
Giữa cuộc đời này anh mãi lênh đênh
Mượn rượu để quên, còn em để nhớ


Trong ly rượu, thoáng thấy em rực rỡ
Ngồi bên em, nghe rượu thấm trong hồn
Mặt trời nào vì rượu mọc hoàng hôn
Hành tinh đó vì em mà quay ngược


Rượu là gái nghìn đêm anh thao thức
Em là mồi anh uống rượu trăm năm
Quán trần gian, em dành chỗ anh nằm
Đêm thu vắng, rượu là trăng viễn xứ


Rượu là bút viết câu thơ tình tự
Em là đàn gieo khúc nhạc chơi vơi
Nhạc không thơ như điếu thuốc chưa mồi
Thơ không nhạc như mồi ngon chưa nóng


Ruợu là lửa đốt con tim cháy bỏng
Cho nồng nàn lên ánh mắt giai nhân
Em là đông mang hơi ấm thật gần
Cùng ngọn lửa hong vàng xuân cổ tích


Rượu là máu và em là da thịt
Hình hài này còn đó được bao lâu
Sống hồn nhiên như cây cỏ yêu nhau
Để được chết bên em và men ruợu


Đỗ Hồng

Được bạn: vdn 21.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Giai Nhân và Men Rượu"